Liên quan đến việc "Đào rừng thốt nốt bán cho Trung Quốc”, một số doanh nghiệp làm trong ngành chế biến đường thốt nốt đã có ý kiến...

Tại Quảng Nam, một nghịch lý nảy sinh khi nhiều loại cây trồng hoặc nghề truyền thống vốn dĩ có thế mạnh, được đưa vào tầm ngắm quy hoạch thành vùng nguyên liệu tập trung, nhưng sau đó lại sớm “rớt hạng”, thậm chí bị nông dân quay lưng...
Vùng nguyên liệu mía mà tỉnh Quảng Nam theo đuổi từ năm 1996 không chỉ làm “phá sản dây chuyền” phong trào mía đường sau khi Nhà máy đường Quảng Nam (tại H.Quế Sơn) đóng cửa hồi năm 2006. Nghiêm trọng hơn, thất bại của vùng nguyên liệu mía còn gián tiếp làm… mất luôn nghề sản xuất đường thủ công truyền thống. Ông Lê Muộn, Phó giám đốc Sở NN-PTNT tỉnh Quảng Nam, cho biết trước đó mỗi năm có đến 2.500 - 3.000ha mía được trồng ở vùng tây Thăng Bình, Quế Sơn… Vậy mà, kể từ khi tập trung quy hoạch vùng nguyên liệu mía, sau đó nhà máy đường “bể”, người dân bỏ luôn cây mía (do giá không cạnh tranh) để chuyển sang trồng loại cây khác.
Trong số 16 làng nghề truyền thống được UBND tỉnh Quảng Nam đầu tư tổng cộng hơn 85 tỉ đồng để hỗ trợ phát triển gắn với du lịch giai đoạn 2015-2020, không thấy có tên nghề đường bát danh tiếng Bảo An (H.Điện Bàn), dù trước đó nhiều ý kiến đề xuất ngành du lịch địa phương sớm kết hợp để mở tour tham quan nghề làm đường bát thủ công. Làng nghề này phát xuất từ sớm, khoảng cuối thế kỷ 17 (theo tư liệu gia phả của họ Lương), được đề cập trong các bản tường trình của phương Tây cuối thế kỷ 19; thậm chí có tư liệu ghi nhận vua Minh Mạng từng cho đào sông Câu Nhí nối dài từ sông Thu Bồn ra Ðà Nẵng để hỗ trợ nghề buôn đường. Theo thời gian, nghề truyền thống mai một dần, nhưng cũng được “níu kéo” bởi các lò mía đường thủ công cho đến khi cây mía thực sự mất giá, bị nông dân quay lưng.
Liên quan đến việc "Đào rừng thốt nốt bán cho Trung Quốc”, một số doanh nghiệp làm trong ngành chế biến đường thốt nốt đã có ý kiến...
Nhắc đến Huế là nhắc đến vùng đất di sản với nhiều làng nghề truyền thống được gây dựng từ bao đời, và làng Đúc cũng không phải là ngoại lệ.
Dịp cuối năm nông nhàn, những ngôi làng làm ngói âm dương tại Lạng Sơn lại tất bật.
Sau khi dệt những mảnh vải bằng khung cửi gỗ, người dân thu hái cây chàm về ngâm vào chum nước cả tháng cho đến khi nhàu nát, sau đó chắt lấy nước rồi trộn một ít vôi, nhân hạt đào phai giã nát và ngâm vải vào đó.
Nếu muốn thưởng thức đặc sản mì Chũ chính hiệu, bạn hãy tìm đến xã Nam Dương, huyện Lục Ngạn, Bắc Giang.
Đây là dịp để làng nghề Phường Đúc - Thủy Xuân với lịch sử hơn gần 400 năm giới thiệu đến du khách thập phương những sản phẩm kỹ nghệ tinh xảo qua bàn tay tài hoa của những nghệ nhân tiêu biểu.
Phía sau mành trúc là những nghệ nhân lặng lẽ, cái lặng lẽ của người biết giấu mình để đem đến những xao động đẹp trong đời cho cõi nhân gian
Tại xã Song Hồ (huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh) trung tâm buôn bán hàng mã sầm uất đang sôi lên sùng sục khi chỉ còn vài ngày nữa là đến rằm tháng Bảy - ngày xá tội vong nhân.Không thiếu thứ gì, từ vàng mã thông dụng đến những mặt hàng đặc biệt như chân giả, máy cày, xe tăng,…
Châu chấu tươi sau khi đem về phải trải qua nhiều công đoạn chế biến, với hàng trăm người tham gia vặt cánh, cấu càng. Có cả một làng mà ở đó, hầu hết người dân đều tham gia “cấu chấu”.
Từ một hợp tác xã khởi nghiệp với 7 triệu đồng vốn cộng vài ba ha đất trồng, sau hơn 10 năm, Anh Đào trở thành hợp tác xã kiếm triệu đô, không chỉ cung ứng rau sạch đi khắp các tỉnh, thành trong nước mà cả xuất khẩu.
Kinh tế vĩ mô
Kinh tế Thế giới
Nông lâm thủy sản
Hàng hóa
Thông tin ngành
Chính khách - Yếu nhân
Quân sự - Chiến sự